II Cô-rinh-tô 12:1-10 Khải Tượng và Cái Dằm Xóc của Phao-lô
Lạy Cha kính yêu, con cảm tạ Chúa cho con thời gian học và ghi lại những điều con học được. Kính xin Chúa ban ơn, soi dẫn và dạy dỗ con!
1 Khoe mình thật chẳng làm thuận lợi gì cho tôi. Nhưng tôi sẽ đề cập tới các khải tượng và các sự mạc khải của Chúa.
Con hiểu đối với Phao-lô việc khoe mình chẳng phải vì mục đích được lợi gì cho cá nhân ông. Vì vậy ông nói rằng sự khoe mình không mang lại sự thuận lợi gì cho ông cả. Sự khoe mình của ông là vì muốn giúp con dân Chúa tại Cô-rinh-tô nhìn nhận ra thế nào là sứ đồ thật, sứ đồ giả.
Phao-lô quyết định sẽ đề cập tới các khải tượng và sự mạc khải của Chúa. Qua sự giải thích của người chăn, con hiểu khải tượng là nhìn thấy sự vật, sự việc giống như mình thấy trong giấc mơ khi đang ngủ, nhưng khác là lúc đó mình đang thức. Sự mạc khải là Chúa bày tỏ cho người được Chúa ban cho khải tượng, để hiểu biết điều Chúa ban cho đó có nghĩa là gì.
2 Tôi đã biết một người trong Đấng Christ mười bốn năm trước. Hoặc trong thân thể, tôi đã chẳng biết; hoặc ngoài thân thể, tôi đã chẳng biết; có Đức Chúa Trời đã biết; người ấy đã được đem lên tới tầng trời thứ ba.
Qua bài giảng của người chăn con hiểu người đó chính là Phao-lô, nhưng ông dùng cách nói vậy để tránh đi việc nói đến chính mình. Con hiểu ông đã khôn sáng khi làm vậy để nói về ơn Chúa ban cho mình. Con hiểu cách làm vậy tránh đi sự cám dỗ kiêu ngạo.
Chính Phao-lô được Chúa ban cho khải tượng trong lúc đang thức rằng ông được đem lên tới tầng trời thứ ba. Nhưng ông không biết ông trong thân thể xác thịt hay là ngoài thân thể xác thịt để được Chúa đem lên tới tầng trời thứ ba.
3 Và tôi đã biết người ấy; hoặc trong thân thể, hoặc ngoài thân thể, tôi đã chẳng biết, nhưng Đức Chúa Trời đã biết;
4 đã được đem lên tới chốn Ba-ra-đi như thế nào; và đã nghe những lời không thể nói; những lời không người nào được phép nói. [Ba-ra-đi có nghĩa là Vườn Vui Thỏa.]
Phao-lô nhấn mạnh việc ông không biết mình được Chúa đem lên thiên đàng trong thân thể xác thịt hay là ngoài thân thể xác thịt. Chỉ Chúa là Đấng biết rõ nhất, Ngài đã đem ông đến chốn Ba-ra-đi như thế nào. Ông đã được nghe những lời phán từ nơi Chúa nhưng Chúa không cho phép ông nói ra cho ai.
5 Về người ấy, tôi sẽ khoe; nhưng về chính mình tôi, tôi sẽ không khoe, ngoại trừ trong những sự đau yếu của tôi.
Con hiểu Phao-lô muốn khoe về những khải tượng Chúa ban, chứ ông không muốn khoe ra những điều gì ông có. Nếu có khoe về mình thì ông muốn khoe về những sự đau yếu trong ông, và mọi sự ông làm được ấy là nhờ sự ban ơn, thêm sức của Chúa, không phải do sự tài giỏi của ông.
6 Vì dẫu cho tôi muốn khoe, tôi sẽ không là ngu dại, vì tôi sẽ nói sự thật. Nhưng tôi tránh không khoe, kẻo có ai nghĩ cho tôi vượt quá sự người ấy thấy nơi tôi hoặc nghe điều ra từ tôi.
Con hiểu Phao-lô muốn nói, giả sử nếu ông muốn khoe về mình thì ông cũng không ngu dại mà nói quá lên, nhằm nâng cao giá trị bản thân. Nhưng ông chọn sẽ nói đúng sự thật, ông có thế nào thì ông nói đúng như vậy. Dầu vậy, nhưng ông cũng tránh đi sự khoe mình, bởi vì không phải ai cũng biết hết về Phao-lô, nên ông e rằng có người vì không biết rõ ông, nên nghĩ rằng lời khoe của ông là không chân thật.
7 Và để tôi không tự lên mình kiêu ngạo bởi sự cao trọng lớn của các khải tượng ấy, thì đã cho tôi một cái dằm xóc vào thịt, tức là sứ giả của Sa-tan, để đánh tôi, để tôi không tự lên mình kiêu ngạo.
Phao-lô nhận biết, để ông không tự cao, lên mình kiêu ngạo bởi ông đã được Chúa ban cho nhìn thấy sự cao trọng qua khải tượng; thì Chúa đã cho phép ông có một cái dằm xóc vào thịt. Con hiểu có lẽ ông bị một căn bệnh nào đó trên thân thể, khiến cho ông có sự đau yếu. Ma quỷ dùng điều đó để tấn công ông, Chúa cho phép điều đó xảy ra, và Ngài không chữa lành cho ông. Phao-lô nhận biết điều đó là để cho ông không lên mình kiêu ngạo.
8 Về sự ấy tôi đã ba lần kêu cầu Chúa, cho nó lìa khỏi tôi.
9 Và Ngài đã phán với tôi: Ân điển của Ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của Ta nên trọn vẹn trong sự đau yếu. Vậy, tôi vui lòng thà sẽ khoe mình trong những sự đau yếu của tôi, để cho sức mạnh của Đấng Christ ngự trên tôi.
Chính Phao-lô đã kêu cầu xin Chúa ba lần để sự đau yếu đó lìa khỏi ông. Nhưng ông nhận được câu trả lời từ Chúa rằng: Ân điển của Ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của Ta nên trọn vẹn trong sự đau yếu.
Con hiểu rằng Chúa cho biết sự thương xót và ban ơn của Ngài trên ông là dư dật rồi, bởi vì chính trong sự đau yếu đó của ông, Ngài đã thêm sức cách trọn vẹn để ông vẫn làm tròn được những việc mà Chúa giao phó.
Vì Phao-lô nhận biết mục đích và ý nghĩa của sự kiện cái dằm xóc trên da thịt mình, nên ông vui lòng mà khoe về sự đau yếu trong ông, để tỏ ra sức mạnh của Đấng Christ trên ông.
10 Vậy nên, tôi thỏa lòng trong những sự đau yếu, trong những sự sỉ nhục, trong những sự túng thiếu, trong những sự bách hại, trong những sự khốn khó vì Đấng Christ. Vì khi tôi yếu đuối thì ấy là lúc tôi mạnh mẽ.
Con cũng là một người có bệnh trong thân thể mình mà dường như không thể chữa trị khỏi bởi thuốc. Vì vậy, con hiểu được nỗi lòng của Phao-lô khi ông cầu xin Chúa chữa lành cho mình. Nỗi niềm của người bị bệnh luôn là mong được cất khỏi mình sự đau đớn trên thân thể.
Nhưng lời phán của Chúa "ân điển của Ta đủ cho người rồi, vì sức mạnh của Ta nên trọn vẹn trong sự đau yếu" khiến cho Phao-lô thỏa lòng. Và cảm tạ Chúa, con cũng được thỏa lòng bởi lời phán ấy của Ngài. Con hiểu vấn đề là ơn thương xót, sức mạnh của Chúa đã ban cho đủ để một người làm được các việc Chúa giao phó. Quả thật, như vậy là đủ rồi! Vậy thì đau yếu, sỉ nhục, túng thiếu, bách hại, khốn khó đâu còn là nan đề bận tâm. Hết thảy điều đó dầu khiến cho một người bị yếu đuối về thể xác, nhưng lại khiến cho họ được mạnh mẽ bởi họ được ban cho sức mạnh từ chính Đấng Christ.
Lạy Chúa! Con cảm tạ ơn Ngài về bài học hôm nay đã khích lệ, an ủi, nâng đỡ con nhiều! Nguyện kính xin Chúa ban cho con ghi nhớ bài học này, luôn thỏa lòng về sự đau yếu mà Chúa đặt để trên mình và luôn vui lòng mà khoe về sức mạnh của Chúa trên con. Con cảm tạ Ngài!
Trong ân điển của Đức Chúa Jesus Christ.
Nguyễn Thị Thu Thủy
29/07/2023
II Cô-rinh-tô 12:1-10 Khải Tượng và Cái Dằm Xóc của Phao-lô
Lạy Cha kính yêu, con cảm tạ Chúa cho con thời gian học và ghi lại những điều con học được. Kính xin Chúa ban ơn, soi dẫn và dạy dỗ con!
1 Khoe mình thật chẳng làm thuận lợi gì cho tôi. Nhưng tôi sẽ đề cập tới các khải tượng và các sự mạc khải của Chúa.
Con hiểu đối với Phao-lô việc khoe mình chẳng phải vì mục đích được lợi gì cho cá nhân ông. Vì vậy ông nói rằng sự khoe mình không mang lại sự thuận lợi gì cho ông cả. Sự khoe mình của ông là vì muốn giúp con dân Chúa tại Cô-rinh-tô nhìn nhận ra thế nào là sứ đồ thật, sứ đồ giả.
Phao-lô quyết định sẽ đề cập tới các khải tượng và sự mạc khải của Chúa. Qua sự giải thích của người chăn, con hiểu khải tượng là nhìn thấy sự vật, sự việc giống như mình thấy trong giấc mơ khi đang ngủ, nhưng khác là lúc đó mình đang thức. Sự mạc khải là Chúa bày tỏ cho người được Chúa ban cho khải tượng, để hiểu biết điều Chúa ban cho đó có nghĩa là gì.
2 Tôi đã biết một người trong Đấng Christ mười bốn năm trước. Hoặc trong thân thể, tôi đã chẳng biết; hoặc ngoài thân thể, tôi đã chẳng biết; có Đức Chúa Trời đã biết; người ấy đã được đem lên tới tầng trời thứ ba.
Qua bài giảng của người chăn con hiểu người đó chính là Phao-lô, nhưng ông dùng cách nói vậy để tránh đi việc nói đến chính mình. Con hiểu ông đã khôn sáng khi làm vậy để nói về ơn Chúa ban cho mình. Con hiểu cách làm vậy tránh đi sự cám dỗ kiêu ngạo.
Chính Phao-lô được Chúa ban cho khải tượng trong lúc đang thức rằng ông được đem lên tới tầng trời thứ ba. Nhưng ông không biết ông trong thân thể xác thịt hay là ngoài thân thể xác thịt để được Chúa đem lên tới tầng trời thứ ba.
3 Và tôi đã biết người ấy; hoặc trong thân thể, hoặc ngoài thân thể, tôi đã chẳng biết, nhưng Đức Chúa Trời đã biết;
4 đã được đem lên tới chốn Ba-ra-đi như thế nào; và đã nghe những lời không thể nói; những lời không người nào được phép nói. [Ba-ra-đi có nghĩa là Vườn Vui Thỏa.]
Phao-lô nhấn mạnh việc ông không biết mình được Chúa đem lên thiên đàng trong thân thể xác thịt hay là ngoài thân thể xác thịt. Chỉ Chúa là Đấng biết rõ nhất, Ngài đã đem ông đến chốn Ba-ra-đi như thế nào. Ông đã được nghe những lời phán từ nơi Chúa nhưng Chúa không cho phép ông nói ra cho ai.
5 Về người ấy, tôi sẽ khoe; nhưng về chính mình tôi, tôi sẽ không khoe, ngoại trừ trong những sự đau yếu của tôi.
Con hiểu Phao-lô muốn khoe về những khải tượng Chúa ban, chứ ông không muốn khoe ra những điều gì ông có. Nếu có khoe về mình thì ông muốn khoe về những sự đau yếu trong ông, và mọi sự ông làm được ấy là nhờ sự ban ơn, thêm sức của Chúa, không phải do sự tài giỏi của ông.
6 Vì dẫu cho tôi muốn khoe, tôi sẽ không là ngu dại, vì tôi sẽ nói sự thật. Nhưng tôi tránh không khoe, kẻo có ai nghĩ cho tôi vượt quá sự người ấy thấy nơi tôi hoặc nghe điều ra từ tôi.
Con hiểu Phao-lô muốn nói, giả sử nếu ông muốn khoe về mình thì ông cũng không ngu dại mà nói quá lên, nhằm nâng cao giá trị bản thân. Nhưng ông chọn sẽ nói đúng sự thật, ông có thế nào thì ông nói đúng như vậy. Dầu vậy, nhưng ông cũng tránh đi sự khoe mình, bởi vì không phải ai cũng biết hết về Phao-lô, nên ông e rằng có người vì không biết rõ ông, nên nghĩ rằng lời khoe của ông là không chân thật.
7 Và để tôi không tự lên mình kiêu ngạo bởi sự cao trọng lớn của các khải tượng ấy, thì đã cho tôi một cái dằm xóc vào thịt, tức là sứ giả của Sa-tan, để đánh tôi, để tôi không tự lên mình kiêu ngạo.
Phao-lô nhận biết, để ông không tự cao, lên mình kiêu ngạo bởi ông đã được Chúa ban cho nhìn thấy sự cao trọng qua khải tượng; thì Chúa đã cho phép ông có một cái dằm xóc vào thịt. Con hiểu có lẽ ông bị một căn bệnh nào đó trên thân thể, khiến cho ông có sự đau yếu. Ma quỷ dùng điều đó để tấn công ông, Chúa cho phép điều đó xảy ra, và Ngài không chữa lành cho ông. Phao-lô nhận biết điều đó là để cho ông không lên mình kiêu ngạo.
8 Về sự ấy tôi đã ba lần kêu cầu Chúa, cho nó lìa khỏi tôi.
9 Và Ngài đã phán với tôi: Ân điển của Ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của Ta nên trọn vẹn trong sự đau yếu. Vậy, tôi vui lòng thà sẽ khoe mình trong những sự đau yếu của tôi, để cho sức mạnh của Đấng Christ ngự trên tôi.
Chính Phao-lô đã kêu cầu xin Chúa ba lần để sự đau yếu đó lìa khỏi ông. Nhưng ông nhận được câu trả lời từ Chúa rằng: Ân điển của Ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của Ta nên trọn vẹn trong sự đau yếu.
Con hiểu rằng Chúa cho biết sự thương xót và ban ơn của Ngài trên ông là dư dật rồi, bởi vì chính trong sự đau yếu đó của ông, Ngài đã thêm sức cách trọn vẹn để ông vẫn làm tròn được những việc mà Chúa giao phó.
Vì Phao-lô nhận biết mục đích và ý nghĩa của sự kiện cái dằm xóc trên da thịt mình, nên ông vui lòng mà khoe về sự đau yếu trong ông, để tỏ ra sức mạnh của Đấng Christ trên ông.
10 Vậy nên, tôi thỏa lòng trong những sự đau yếu, trong những sự sỉ nhục, trong những sự túng thiếu, trong những sự bách hại, trong những sự khốn khó vì Đấng Christ. Vì khi tôi yếu đuối thì ấy là lúc tôi mạnh mẽ.
Con cũng là một người có bệnh trong thân thể mình mà dường như không thể chữa trị khỏi bởi thuốc. Vì vậy, con hiểu được nỗi lòng của Phao-lô khi ông cầu xin Chúa chữa lành cho mình. Nỗi niềm của người bị bệnh luôn là mong được cất khỏi mình sự đau đớn trên thân thể.
Nhưng lời phán của Chúa "ân điển của Ta đủ cho người rồi, vì sức mạnh của Ta nên trọn vẹn trong sự đau yếu" khiến cho Phao-lô thỏa lòng. Và cảm tạ Chúa, con cũng được thỏa lòng bởi lời phán ấy của Ngài. Con hiểu vấn đề là ơn thương xót, sức mạnh của Chúa đã ban cho đủ để một người làm được các việc Chúa giao phó. Quả thật, như vậy là đủ rồi! Vậy thì đau yếu, sỉ nhục, túng thiếu, bách hại, khốn khó đâu còn là nan đề bận tâm. Hết thảy điều đó dầu khiến cho một người bị yếu đuối về thể xác, nhưng lại khiến cho họ được mạnh mẽ bởi họ được ban cho sức mạnh từ chính Đấng Christ.
Lạy Chúa! Con cảm tạ ơn Ngài về bài học hôm nay đã khích lệ, an ủi, nâng đỡ con nhiều! Nguyện kính xin Chúa ban cho con ghi nhớ bài học này, luôn thỏa lòng về sự đau yếu mà Chúa đặt để trên mình và luôn vui lòng mà khoe về sức mạnh của Chúa trên con. Con cảm tạ Ngài!
Trong ân điển của Đức Chúa Jesus Christ.
Nguyễn Thị Thu Thủy
29/07/2023